Tại Lõi Bình Minh, cuộc chiến giữa Crischutu và DSP đang đi đến hồi kết
"Kết thúc rồi, Crischutu!" Giọng nói của ZanGulus vang lên đầy lạnh lùng, khiến Crischutu nghiến răng. Hắn đứng đó, thân thể tàn tạ, ôm lấy vết thương rách toác ở bụng, dưới vầng hào quang chói lòa từ lõi năng lượng. Bao nhiêu năm chuẩn bị, bao nhiêu kế hoạch tỉ mỉ, giờ đây tất cả sụp đổ chỉ vì những kẻ vô danh tiểu tốt này. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?
Hắn từng là một giáo sư được mọi người ngưỡng mộ, một học giả tài năng với trí tuệ vượt trội. Lõi Bình Minh – phát minh vĩ đại của hắn – có thể cung cấp nguồn năng lượng vô hạn, giải quyết mọi vấn đề thiếu hụt năng lượng của thế giới. Vậy tại sao bọn chúng lại ngăn cản hắn hoàn thành nó chứ?
"Tại sao các người lại ngăn cản ta?!" Crischutu cất lên tiếng hét đầy phẫn uất.
"Ngươi có biết thứ phát minh của ngươi đã làm ảnh hưởng tới gì không hả?!" ZanGulus gầm lên, lao tới Crischutu, chuẩn bị giáng đòn kết liễu.
Crischutu gắng dồn sức, đẩy lùi ZanGulus ra. Hắn bắt đầu độc thoại, giọng đầy tuyệt vọng, phẫn nộ và vị kỷ, vang vọng khắp không gian: "Tại sao cơ chứ? Tại sao?! Sao có thể! Ta là Crischutu! Một con người tài năng, một thiên tài bẩm sinh, một bộ óc vĩ đại nhất mà thế kỷ này có thể sản sinh ra! Một người thông minh, xuất chúng và tuyệt vời đến nhường này, làm sao có thể thua cuộc trước những kẻ tầm thường như các ngươi chứ? Tại sao, tại sao, tại sao! Ta là người duy nhất có khả năng nhìn thấy tương lai, người duy nhất đủ trí tuệ để cứu rỗi thế giới này khỏi sự diệt vong đã được định sẵn!
Lõi Bình Minh... các ngươi có biết ta đã đổ bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu năm tháng cuộc đời, bao nhiêu đêm không ngủ, bao nhiêu hy sinh vào nó không? Từng tế bào não của ta, từng sợi thần kinh, từng hơi thở đều cháy hết mình vì phát minh này! Ta đã hình dung ra một tương lai huy hoàng, nơi nhân loại không còn phải tranh giành từng chút tài nguyên còm cõi, nơi bóng tối của sự nghèo đói và chiến tranh bị xua tan mãi mãi, nơi ta, chính ta, là người kiến tạo nên một kỷ nguyên vàng son mới!
Các ngươi chỉ là những kẻ thiển cận, những con ếch ngồi đáy giếng không thể nhìn thấy đại dương, không thể hiểu được tầm nhìn của một thiên tài! Các ngươi đang phá hủy tương lai của chính mình, phá hủy công trình vĩ đại nhất mà nhân loại từng có được! Các ngươi đang kéo cả thế giới xuống địa ngục chỉ vì sự ngu dốt và sợ hãi! Ta sẽ không bao giờ, không bao giờ chấp nhận thất bại! Ta không thể thất bại! Ta là Crischutu! Ta là vị cứu tinh!"
"Cứu tinh sao?! Ngươi là kẻ hủy diệt thì có!" ZanGulus rống lên, lời Crischutu độc thoại chỉ khiến lửa giận của anh ta thêm bùng cháy. "Ngươi nói về tương lai huy hoàng? Lõi Bình Minh của ngươi không phải là cứu cánh, nó là bản án tử! Nó đang xé nát lớp vỏ bảo vệ hành tinh, đầu độc đại dương, và biến những vùng đất màu mỡ thành hoang mạc! Nguồn năng lượng vô hạn của ngươi đang hút cạn sự sống của Trái Đất, biến nó thành một sa mạc khô cằn để phục vụ cho cái ảo tưởng vĩ cuồng của ngươi! Ngươi không chỉ gây ra mất cân bằng sinh thái, mà còn biến con người thành những nô lệ phụ thuộc hoàn toàn vào cái 'thiên tài' của ngươi! Cái tương lai mà ngươi nói đến chính là sự diệt vong trong im lặng, không còn tự do, không còn sự sống đích thực! Crischutu, ngươi đã điên rồi!"
"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Các ngươi thì hiểu gì về ta chứ?!" Crischutu điên cuồng gào lên, âm thanh khàn đặc vì kiệt sức và tuyệt vọng. "Một chút hy sinh đó thôi! Một chút hy sinh nhỏ bé đó có thể khiến cả nền văn minh nhân loại thăng cấp lên một tầm cao mới! Các ngươi không thấy được bức tranh lớn sao? Để đạt được sự vĩ đại, phải có mất mát! Để tiến hóa, phải có đau đớn! Các ngươi chỉ nhìn thấy những cái cây ngã xuống mà không thấy cả một khu rừng mới sẽ mọc lên huy hoàng hơn gấp ngàn lần! Cái giá nào cũng phải trả để loài người bước vào kỷ nguyên vàng son của năng lượng vô tận! Các ngươi chỉ là những kẻ cản đường, những vết nhơ trong lịch sử mà thôi!"
Ta không phải kẻ điên! Ta là kẻ tiên phong! Ta nhìn xa hơn những gì các ngươi có thể mơ tới! Lũ thiển cận các ngươi chỉ biết sợ hãi trước sự thay đổi, sợ hãi trước quyền lực tuyệt đối của Lõi Bình Minh! Năng lượng vô tận sẽ giải phóng nhân loại khỏi những gông cùm cũ rích của nghèo đói và bệnh tật! Nó sẽ nâng tầm chúng ta lên hàng thần thánh! Các ngươi nghĩ ta chỉ quan tâm đến bản thân? Sai lầm! Ta quan tâm đến tương lai của toàn bộ chủng loài! Và để đạt được tương lai đó, một vài cái cây phải đổ, vài con sông phải cạn, vài sinh vật phải biến mất... đó là cái giá của sự tiến hóa! Các ngươi sẽ hiểu thôi, một ngày nào đó, khi nhân loại tận hưởng phước lành từ công trình của ta, các ngươi sẽ chỉ là những kẻ lạc hậu đã cố gắng níu kéo quá khứ! Ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy, ta mới là người đúng!"
"Ngươi điên rồi!" ZanGulus gầm lên, không còn kiên nhẫn để nghe thêm bất kỳ lời ngụy biện nào. Với một tiếng rống giận dữ, anh ta lao tới, dồn toàn bộ sức lực còn lại vào đòn đánh cuối cùng để kết liễu Crischutu.
Một tiếng "RẦM!" xé toạc không khí. Crischutu đổ gục xuống, ánh sáng từ Lõi Bình Minh phản chiếu trên đôi mắt đang dần vô hồn. Hắn cố gắng hít thở từng hơi khó nhọc, những lời cuối cùng thoát ra từ môi hắn chỉ còn là những tiếng lẩm bẩm yếu ớt, lẫn trong tiếng máu rỉ và sự hỗn loạn của năng lượng: "Sao... sao có thể... ta là... thần... ta không thể nào... thua... không thể nào..." Rồi, đôi mắt hắn khép lại vĩnh viễn, để lại Lõi Bình Minh vẫn đang tỏa sáng một cách đáng sợ, chứng nhân cho tham vọng và sự sụp đổ của một thiên tài.
Tại chiến trường Học Viện Hoàng Gia, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng MHieu. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận luồng năng lượng quen thuộc vừa vụt tắt từ xa – đó là của Crischutu. "Kể cả hắn cũng thất bại sao," MHieu lẩm bẩm, giọng điệu xen lẫn sự ngạc nhiên và một thoáng cay đắng.
Hắn quay sang Fis và Xue, khuôn mặt hiện rõ vẻ kiệt sức nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh. "Được rồi, hôm nay tới đây thôi," MHieu nói, âm điệu dứt khoát. "Có vẻ phe ta đã thua rồi."
Không để cả Fis và Xue kịp phản ứng hay thốt lên lời nào, MHieu biến mất ngay trước mắt họ, tan vào không khí như một ảo ảnh. Anh ta để lại phía sau chiến trường hoang tàn, bụi khói còn chưa tan, và hai đồng đội cũ đứng chôn chân trong sự bàng hoàng cùng nỗi thất vọng.
Trở lại Lõi Bình Minh, sau khi Crischutu gục ngã, sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm. ZanGulus thở hổn hển, cơ thể rã rời nhưng đôi mắt vẫn ánh lên quyết tâm sắt đá. Anh ta nhìn chằm chằm vào Lõi Bình Minh đang tỏa ra thứ ánh sáng vừa rực rỡ vừa quỷ dị, thứ đã suýt nữa hủy hoại thế giới dưới danh nghĩa "tiến bộ".
"Cuộc chiến vô nghĩa này... phải kết thúc!" ZanGulus nghiến răng. Anh ta dồn nốt chút sức lực tàn tạ còn lại, tập trung toàn bộ ý chí vào việc. Một luồng sáng mạnh mẽ bùng lên từ ZanGulus, lao thẳng vào trung tâm của Lõi Bình Minh.
Tiếng nổ xé tai vang vọng khắp không gian. Lõi Bình Minh, thứ công trình vĩ đại nhưng đầy tai họa của Crischutu, bắt đầu nứt vỡ. Ánh sáng chói lòa từ nó tắt dần, nhường chỗ cho những vết nứt lan nhanh như mạng nhện, rồi vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, rơi xuống như mưa đá. Nguồn năng lượng vô tận mà Crischutu từng ca ngợi giờ đây chỉ còn là tàn tích.
Trận chiến cuối cùng đã chấm dứt. Sự điên rồ và tham vọng của một thiên tài đã bị dập tắt, mang theo cả mối hiểm họa mà hắn tạo ra.
Xa khỏi thành phố đổ nát, MHieu lê bước, ôm chặt vết thương đang rỉ máu ở sườn. Hắn không nhìn lại, chỉ biết tiến về phía trước, nơi đã hẹn với Blue – đồng đội của hắn. Khi gặp được Blue ở một khu vực hoang vắng rìa thành phố, MHieu đổ sụp xuống, khuôn mặt xám ngắt vì mất máu và kiệt sức.
"Chúng ta... thua rồi," MHieu thều thào, giọng nói khản đặc, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không.
Ngay lúc đó, một bóng đen khổng lồ bước ra từ bóng của một tòa nhà đổ nát, nuốt chửng ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh. Một giọng nói trầm thấp, đầy uy lực vang lên, khiến không khí xung quanh như đông đặc lại. "Theo giao hẹn, nếu các ngươi thất bại thì sẽ gia nhập The FAT."
Bóng đen dần hiện rõ hình hài, đó chính là Shr1mp, một trong năm thành viên quyền lực của tổ chức The FAT. Ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua Mhieu và Blue, như thể đang cân đo đong đếm giá trị của hai kẻ bại trận.
MHieu và Blue bị áp giải về tổng bộ của The FAT. Họ bị đẩy vào một không gian rộng lớn, âm u, nơi ánh sáng duy nhất hắt ra từ những màn hình khổng lồ treo cao. Từ trên những bục cao ngất ngưởng, các thành viên cấp cao của The FAT hiện diện như những pho tượng cổ xưa, ánh mắt của họ chiếu thẳng xuống MHieu và Blue, đầy sự khinh miệt và dò xét, coi họ không khác gì những sinh vật hạ đẳng vừa bị săn về.
Shr1mp tiến lên phía trước, giọng nói vang vọng khắp đại sảnh lạnh lẽo. "Tôi đã mang hai thành viên mới về rồi."