Hà Nội đầu hè thật nóng bức, trên những con đường chật nít xe cộ lưu thông. Trên vỉa hè có một chàng trai cầm ly trà sữa mang theo mình tâm trạng hào hứng về thành phố này. Cậu là Minh Đức, một cậu bé mang trong mình sứ mệnh là người đầu tiên đến tỉnh lớn học đại học, cả làng vì cậu mà đã trao cho cậu những tài nguyên tốt nhất. Gánh nặng trên vai là thế nhưng cậu vẫn nở nụ cười sẵn sàng đối mặt với thử thách sắp tới. Kỳ thi đánh giá năng lực, trước khi đến Hà Nội cậu đã hẹn những người bạn quen trên mạng rất thân đưa cậu tham quan nơi đây. Dầm, do quá tập trung suy nghĩ nên cậu đã va vào thứ gì đó hoặc ai đó. Ui da, Minh Đức ôm vội chỗ vừa va chạm.
Ngước mắt lên, trước mặt cậu là một người đàn ông cao lớn, chừng mét 8, khoác trên mình bộ vét lịch lãm chỉ nhìn thôi cũng đoán được giá trị. Từ người đàn ông ấy tỏa ra một khí chất lạnh lùng khiến sống lưng cậu kh Nhận ra việc trà sữa loang lổ trên nền vải áo đắt tiền, Minh Đức hốt hoảng. Xin lỗi anh, em, em không để ý đường đi ạ. Cậu vội vàng cuối đầu, giọng đầy hối lỗi. Chỉ một câu xin lỗi là song sao. Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên, mang theo sự khó chịu. Cậu có biết bộ vest này của tôi bao nhiêu tiền không hả? Em, em, vô cùng xin lỗi anh. Em là sinh viên mới lên thành phố, hiện tại em chưa có nhiều tiền. Nếu có thể, em có thể trả anh tiền dần dần. Minh Đức lắp bắp, không dám ngước mắt nhìn thẳng vào người đối diện.
Hừm, một nụ cười nhấc mép đầy vẻ hiểm ác xuất hiện trên gương mặt người đàn ông. Bất ngờ, anh ta đưa tay nắm lấy cầm Minh Đức, dùng lực đẩy lên, ép cho ánh mắt hai người chạm nhau. Anh ta thoáng qua vẻ bất ngờ trong chốc lát. Cũng được đấy. Người đàn ông bất ngờ buông lời, giọng điệu vừa bí hiểm vừa ẩn chứa sự dịu dàng kỳ lạ. Được rồi, từ giờ cậu là của tôi. Cầm lấy đi, đây là danh thiếp của tôi. Nếu cậu không liên lạc lại, tôi có thừa cách khiến cậu sống không bằng chết đấy. Rước lời, anh ta xoay người bước đi, bỏ lại Minh Đức vẫn còn xứng sở tại chỗ. Cậu đứng im như trời trồng, mắt dõi theo bóng lưng người đàn ông tiến về chiếc Bugatti Veyron trắng muốt đang đậu bên đường rồi khuất dần.
Chậm rãi, Minh Đức nhìn xuống tấm danh thiếp lạnh lẽo trên tay. Hoàng Minh Vũ, cậu khẽ đọc cái tên, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Minh Đức vẫn đứng trôn chân tại chỗ, ly trà sữa đã rơi xuống đất tự lúc nào, sánh đặc vương vãi trên vỉa hè nóng bỏng. Cái oi ả của Hà Nội đầu hè dường như không còn chạm đến cậu nữa, thay vào đó là một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, hết như ánh mắt sắc bén và nụ cười nửa miệng đầy vẻ chiếm hữu của người đàn ông tên Hoàng Minh Vũ kia. Tấm danh thiếp trên tay cậu, với cái tên được dập nổi tinh xảo trên nền giấy dày dặn, tựa như một vật thể lạ, vừa nặng chĩu vừa đáng sợ.
Hoàng Minh Vũ, cậu lầm bẩm lại lần nữa, cố gắng chấn tĩnh nhịp tim đang đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Cậu chỉ là một sinh viên nghèo vừa chân ướt chân giáo lên thành phố, vai mang nặng kỳ vọng của cả gia đình và làng xóm. Mục tiêu của cậu là tập trung ôn thi, chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi đánh giá năng lực sắp tới, đổ vào trường đại học mơ ước. Vậy mà ngay ngày đầu tiên, cậu đã gây họa với một nhân vật có vẻ quyền thế, lại còn bị ép vào một tình thế quái đản. Từ giờ cậu là của tôi. Câu nói đó cứ văng vẳng bên tai Minh Đức, vừa ngang ngược vừa đầy ám ảnh. Chiếc Bugatti trắng mút và bộ vét đắt tiền kia càng tô đậm thêm khoảng cách vời vợi giữa cậu và người đàn ông đó. Đức ơi!
Tớ ở đây! Tiếng gọi trong chèo, quen thuộc kéo Minh Đức về thực tại. Đó là Hoàng Việt, người bạn thân thiết cậu quen qua diễn đàn ôn thi đại học. Họ đã hẹn gặp nhau ở đây để cùng đi xem địa điểm thi và khám phá Hà Nội. Thấy bạn, Minh Đức vội giấu tấm danh thiếp vào túi quần, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng ngạo. Trời ơi! Sao mặt cậu té mét thế kia? Gặp chuyện gì hả? Hoàng Việt nhanh nhỏu chạy tới, lo lắng hỏi khi thấy vẻ mặt thất thần của Minh Đức và Việt trà sữa còn vương trên áo cậu. À! Không, không có gì đâu. Chỉ là... tớ hơi say nắng chút thôi. Minh Đức lúng túng đáp, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể. Cậu thực sự không muốn làm bạn bè lo lắng, cũng chưa biết phải giải thích chuyện vừa xảy ra như thế nào cho hợp lý.
Một người đàn ông lạ mặt, giàu có, tự dưng tuyên bố sở hữu cậu chỉ vì một ly trà sữa đổ vào áo. Nghe thật hoang đường. Hoàng Việt khoác vai cậu, giọng hào hứng, thôi nào, lần đầu ra thủ đô mà, phải vui lên chứ. Đi, bọn tớ dẫn cậu đi ăn kem tràng tiền dài nhiệt đã, rồi chiêu lượn hồ gươm ngắm tháp rùa. Minh Đức gợt đầu, cố gắng gạt bỏ hình ảnh người đàn ông kia và chiếc siêu xe ra khỏi tâm trí. Cậu cố hòa mình vào câu chuyện rung rả của bạn bè, vào không khí náo nhiệt, tấp nập của phố phường Hà Nội. Họ cùng nhau đi ăn kem, chụp ảnh ở Hồ Gơm, nói về những dự định tương lai, về ngôi trường đại học mà cả ba cùng ao ước. Không khí vui vẻ của bạn bè phần nào giúp Minh Đức tạm quên đi sự cố ban nãy.
Tuy nhiên, khi màn đêm buông xuống, trở về căn phòng trọ nhỏ thuê tạm, nỗi lo lắng lại ủ về. Minh Đức lấy tấm danh thiếp ra ngắm nghía. Hoàng Minh Vũ. Cái tên xa lạ nhưng lại mang một sức nặng vô hình. Dòng chữ ghi chức danh Chủ tịch Tập đoàn H và V càng khiến cậu thêm hoang mang. Một người có địa vị như vậy, tại sao lại để tâm đến một sinh viên quẻnh như cậu? Và lời đe dọa kia, liệu có thật không? Cậu lên mạng tìm kiếm cái tên Hoàng Minh Vũ và tập đoàn H&V. Hàng loạt bài báo, hình ảnh hiện ra. Hoàng Minh Vũ, một doanh nhân trẻ tuổi, tài ba, nổi tiếng lạnh lùng và quyết đoán trên thương trường. Tập đoàn H&V là một đế chế kinh doanh đang ảnh hùng mạnh. Thông tin càng nhiều, Minh Đức càng cảm thấy bất an.
Người đàn ông cậu đụng phải không chỉ giàu có, mà còn vô cùng quyền lực. Cầm điện thoại trên tay, minh đức vân vân. Có nên gọi cho số điện thoại trên danh thiếp không? Nếu gọi, cậu sẽ nói gì? Xin lỗi một lần nữa? Hay hỏi về ý nghĩa của câu nói từ giờ cậu là của tôi? Còn nếu không gọi, liệu lời đe dọa sống không bằng chết có trở thành sự thật không? Cậu không dám mạo hiểm tương lai của mình, tương lai của cả gia đình đang đặt trên vai cậu. Cuối cùng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Minh Đức hít một hơi sâu, bấm số gọi đi. Tiếng chuông chờ vang lên từng hồi, não nề và căng thẳng, hết như tâm trạng của cậu lúc này.
Con đường phía trước của cậu sinh viên nghèo bỗng trở nên mờ mịt và đầy thử thách hơn bao giờ hết chỉ vì một cú va chạm định mệnh trên vỉa hè Hà Nội. Tiếng chung chờ kéo dài tưởng như vô tận trong căn phòng trõ tĩnh lặng. Mỗi giây trôi qua lại khuét sâu thêm nỗi sợ hãi trong lòng Minh Đức. Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi. Ngay khi cậu gần như định bỏ cuộc, cuốc máy vì quá căng thẳng, thì đầu giây bên kia đột ngột vang lên tiếng tách nhẹ. Kết nối được thiết lập. Alô. Một giọng nam chầm, lạnh, không lẫn vào đâu được vang lên. Dù không thể hiện cảm xúc gì rõ rệt, Minh Đức vẫn nhận ra ngay đó là Hoàng Minh Vũ. Giọng nói ấy dường như có một loại ma lực khiến cậu đông cứng.
Tim Minh Đức đập thình thịt trong lồng ngược, cậu nuốt khan, lắp bắp, lạ, alo, em, em là Minh Đức ạ, lạ, người lúc chiều nay, ở trên đường. Đầu dây bên kia im lặng trong khoảnh khắc, một khoảng lặng đủ để Minh Đức cảm thấy không khí như đặc quánh lại, hơi thở trở nên khó khăn. Rồi, một tiếng cười khẽ, chầm thấp bật ra, mang theo ý vị vừa diễu cợt vừa thích thú. Ồ, cậu bé trà sữa đây mà, tôi còn tưởng cậu định giả câm giả điếc luôn chứ. Giọng điệu đó khiến Minh Đức càng thêm bối rối và sợ hãi. Em, em gọi điện là để xin lỗi anh một lần nữa về sự cố lúc chiều, về cái áo của anh ạ. Em thực sự vô ý. Và, em cũng muốn hỏi. Hỏi. Hoàng Minh Vũ ngất lời, giọng điệu thoáng chút thiếu kiên nhẫn. Cậu định hỏi cái gì?
Hỏi xem phải bồi thường bộ vest đó bao nhiêu? Hay hỏi về câu nói lúc chiều của tôi? Câu hỏi thẳng thừng và trần trụi, đặc biệt là vế sau, khiến mặt Minh Đức nóng bừng, cổ họng nghẹn lại. Cậu không ngờ người đàn ông này lại trắng trợn nhắc lại câu nói kỳ quật đó. Em! Em không hiểu ý anh lắm ạ. Tại sao anh lại nói? Em là của anh. Không cần hiểu, giọng Hoàng Minh Vũ đột ngột trở nên lạnh lẽo, gần như tàn nhẫn. Cậu chỉ cần biết cậu đã làm bẩn đồ của tôi, gây phiền phức cho tôi, và món nợ này cậu phải trả. Em, em biết ạ, em sẽ cố gắng làm thêm, kiếm tiền để đền cho anh. Nhưng, em chỉ là sinh viên mới lên, xin anh cho em chút thời gian. Minh Đức Lý Nhí, cảm giác mình thật nhỏ bé. Tiền.
Hoàng Minh Vũ bật cười lớn, một tiếng cười chứa đầy sự khinh miệt. Cậu nghĩ tôi thiếu chút tiền lẻ đó của cậu sao? Bộ vest đó, tôi vứt đi cũng không tiếc. Thứ tôi muốn, chính là cậu. Minh Đức hoàn toàn chết lặng. Tai cậu ủ đi. Anh ta đang nói cái gì vậy? Anh? Anh đùa phải không ạ? Tôi không bao giờ nói đùa với những gì tôi muốn. Hoàng Minh Vũ hạ giọng, âm thanh sắc lạnh như dao, cưa thẳng vào tâm trí Minh Đức. Nghe cho rõ đây. Ngày mai, 7 giờ tối, có mặt tại nhà hàng La Villa, số X đường Y. Đưa danh thiếp này cho quản lý ở cửa. Họ sẽ biết phải làm gì. Đừng đến muộn và đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ trốn hay không đến. Hậu quả thế nào, tôi nghĩ cậu đủ thông minh để hình dung ra".
Rước lời, không cho Minh Đức cơ hội nói thêm bất cứ điều gì, Hoàng Minh Vũ cúp máy ngang. Tiếng tút tút đều đều vang lên bên tai Minh Đức, lạnh lẽo và tàn nhẫn. Cậu ngồi thụp xuống sàn nhà trọ, chiếc điện thoại rẻ tiền tuột khỏi bàn tay run rẩy. Nhà hàng La Villa, một nơi sang trọng bậc nhất Hà Nội mà cậu chỉ dám đọc tên trên báo. Hoàng Minh Vũ hẹn cậu đến đó làm gì? Và câu nói thứ tôi muốn chính là cậu rốt cuộc có nghĩa là gì? Đầu óc Minh Đức quay cuồng, cậu không còn tâm trí nào để nghĩ đến kỳ thi sắp tới hay những dự định tươi đẹp về cuộc sống sinh viên. Toàn bộ suy nghĩ của cậu giờ đây chỉ xoay quanh người đàn ông đáng sợ tên Hoàng Minh Vũ và cuộc hẹn bí ẩn vào tối mai. Cậu nên làm gì? Đến đó? Hay là bỏ trốn khỏi Hà Nội ngay lập tức?
Nhưng lời đe dọa về hậu quả cứ ám ảnh cậu. Với quyền lực của một chủ tịch tập đoàn lớn, Minh Đức tin rằng Hoàng Minh Vũ hoàn toàn có khả năng biến lời đe dọa thành sự thật, khiến cậu và có lẽ cả gia Cậu nhìn bộ quần áo duy nhất còn tương tất của mình, rồi lại nhìn tấm danh thiếp trên bàn. Cậu không có lựa chọn nào khác. Dù không biết điều gì đang chờ đợi mình tại La Villa, cậu vẫn phải đến. Ít nhất, cậu cần biết rõ Hoàng Minh Vũ muốn gì ở mình. Hy vọng duy nhất của cậu là có thể thuyết phục người đàn ông đó tha cho mình, hoặc ít nhất là đưa ra một yêu cầu bồi thường hợp lý hơn. Đêm đó, Minh Đức gần như không ngủ được.
Hình ảnh Hoàng Minh Vũ với ánh mắt lạnh lùng và nụ cười khó đoán cứ liên tục hiện về, xe lẫn với nỗi lo sợ về tương lai mở mịt. Hà Nội về đêm vẫn ổn ào, náo nhiệt, nhưng trong lòng cậu sinh viên nghèo lại chỉ có sự hoang mang và bất an tột độ. Ngày hôm sau trôi qua trong sự thấp thỏng và lo lắng không yên của Minh Đức. Cậu cố gắng ép mình tập trung vào sách vở, chuẩn bị cho kỳ thi đánh giá năng lực quan trọng, nhưng tâm trí cứ như đá mây mù, liên tục bị ám ảnh bởi cuộc gặp mặt định mệnh vào buổi tối. Cậu cũng không dám tâm sự với Việt hay Hoàng, phần vì sợ làm bạn lo lắng, phần vì không biết phải giải thích câu chuyện khó tin này như thế nào. Khi bóng chiều dần ngả và kim đồng hồ nhích đến con số 6, Minh Đức bắt đầu chuẩn bị.
Cậu lục tìm trong chiếc vali nhỏ của mình, lấy ra bộ trang phục mà cậu cho là tương tất nhất chiếc áo sơ mi trắng đã hơi ngả màu ở cổ và chiếc quần tay đen mua từ đợt giảm giá ở quê. Cậu tỉ mỉ là phẳng mọi nếp nhăn, lau chùi đôi giày da duy nhất đã có vài vết xước. Đứng trước mảnh gương nhỏ duy nhất trong phòng trọ, cậu không khỏi cảm thấy tự ti và lạc lõng. Bộ dạng này liệu có quá quê mùa, quá khác biệt khi bước vào một nơi hào nh Cậu chọn cách đi xe buýt để tiết kiệm chi phí. Chuyến xe đông đúc vào ngùa ngạt dường như càng kéo dài thêm sự căng thẳng. Xuống xe ở gần đường Y, cậu phải đi bộ thêm một đoạn khá xa.
Khi tòa nhà La Villa với kiến trúc kiểu Pháp cổ điển, lộn lẫy và sáng troang dưới ánh đèn vàng hiện ra trước mắt, Minh Đức bất giác dừng bước, trái tim đập nhanh hơn. Nó còn xa hoa và đẳng cấp hơn cả những hình ảnh cậu từng thấy trên mạng, với cửa kính lớn sang bóng, thảm đỏ dẫn vào sảnh và những chiếc xe sang trọng Ngần người hồi lâu trước cánh cửa lớn, nhớ lại lời đe dọa lạnh lùng của Hoàng Minh Vũ, Minh Đức mới gom hết can đảm. Hít một hơi thật sâu, chỉnh lại cổ áo sơ mi cho ngay ngắn rồi rụt rè đẩy cửa bước vào. Không khí mắt lạnh từ hệ thống điều hòa và một mùi hương sang trọng, tinh tế lập tức bao chùm lấy cậu, hoàn toàn khác biệt với cái nóng oi bức bên ngoài.
Bên trong, nội thất được bài trí xa hoa theo phong cách châu Âu, đen trùng pha lê lấp lánh, tiếng nhạc dương cầm du dương và những cặp đôi. Những nhóm thực khách ăn mặc thời thượng đang trò chuyện khách hàng trong không gian yên tĩnh, lịch lám. Mọi chi tiết đều toát lên vẻ giàu có và đẳng cấp mà Minh Đức chưa từng trải nghiệm. Cậu đứng ngương ác giữa sành, không biết phải làm gì tiếp theo thì một người đàn ông mặc vest đen chỉnh T, có lẽ là quản lý, lập tức tiến lại gần. Ánh mắt ông ta thoáng chút giò xét khi lướt qua trang phục giản dị của Minh Đức, nhưng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp và giọng nói nhẹ nhàng. Xin chào quý khách. Quý khách đã đặt bàn trước chưa ạ? Minh Đức cảm thấy cổ họng khô đắng.
Bàn tay cậu hơi run khi luồn vào túi quần, lấy ra tấm danh thiếp của Hoàng Minh Vũ đưa cho người quản lý. Dạ, tôi. Tôi đến gặp ông Hoàng Minh Vũ theo hẹn. Người quản lý vừa nhìn thấy tấm danh thiếp, sắc mặt lập tức thay đổi. Sự do sét biến mất, thay vào đó là vẻ cung kính rõ rệt. À, vâng, chào cậu. Ông chủ đã có dặn trước. Mời cậu đi theo tôi. Ông, ông chủ, Minh Đức không khỏi ngạc nhiên thốt lên. Hoàng Minh Vũ chính là chủ của nhà hàng xa hoa này sao? Điều đó càng làm tăng thêm cảm giác quyền lực áp đảo của người đàn ông kia và khiến cậu thêm phần bất an về mục đích của cuộc gặp. Người quản lý không giải thích gì thêm, chỉ mỉm cười một cách kín đáo và ra hiệu cho cậu đi theo.
Ông ta dẫn cậu đi qua sảnh chính Đông Đúc, hướng về phía một dãy hành lang riêng tư hơn ở cuối nhà hàng. Họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ sồi cao lớn, được chạm khắc tinh xảo. Người quản lý gõ nhẹ ba tiếng rồi lịch sự mở cửa. Mời cậu vào. Ông chủ đang đợi cậu ở bên trong. Minh Đức nuốt nước bọt, tim đập như trống trận trong lồng ngược. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng chấn tĩnh bản thân, rồi bước qua ngưỡng cửa, tiến vào căn phòng riêng được bài trí còn sang trọng hơn cả bên ngoài, với một chiếc bàn ăn dài phủ khăn tráng tinh, bộ đồ ăn bằng bạc lấp lánh và những bức tranh nghệ thuật đắt tiền treo trên tường.
Và ở đó, quay lưng về phía cửa, ngồi trên chiếc ghế bành bọc ra màu đỏ dựa đặt cạnh cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn được chiếu sáng mờ ảo là một bóng lưng quen thuộc trong bộ vest đen lịch lãm khác. Hoàng Minh Vũ, nghe tiếng cửa mở, anh ta chậm dãi xoay ghế lại. Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén của Hoàng Minh Vũ quét qua Minh Đức từ đầu đến chân, dừng lại một chút trên bộ quần áo giản dị của cậu. Một nụ cười nửa miệng lại xuất hiện trên môi anh ta. Đến đúng giờ đấy, cậu bé trả sữa. Minh Đức cảm thấy hai má mình nóng bừng dưới cái nhìn đó. Cậu cuối đầu, Lý Nhĩ, chào. Chào anh ạ. Ngồi đi. Hoàng Minh Vũ hất cầm về phía chiếc ghế đối diện mình ở bàn ăn.
Minh Đức rụt rè kéo ghế và ngồi xuống, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đùi, không dám nhìn thẳng vào người đối diện. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, chỉ có tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng từ đâu đó vọng lại. Hoàng Minh Vũ chống cầm, ánh mắt vẫn không rời khỏi Minh Đức, vẻ mặt đầy giò xét và thích thú. Anh ta im lặng hồi lâu, dường như đang thưởng thức sự bối rối và sợ hãi của cậu sinh viên nghèo. Cuối cùng, anh ta lên tiếng, giọng trầm thấp vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Vậy, cậu đã suy nghĩ về lời đề nghị của tôi chưa? Minh Đức ngừng phát đầu lên, vẻ mặt hiện rõ sự bối rối và hoang mang tột độ. Lời. Lời đề nghị ạ. Cậu lắp bắp, hai bàn tay dưới gầm bàn xiết chật vào nhau. Em. Em vẫn chưa hiểu ý anh lắm.
Có phải anh muốn nói về việc? Bồi thương chiếc áo vest không ạ. Em thành thật xin lỗi. Em hứa sẽ cố gắng kiếm tiền để. Hoàng Minh Vũ bật cười thành tiếng, một âm thanh trầm ấm nhưng lại khiến không khí trong phòng càng thêm lạnh lẽo. Cậu bé ngây thờ. Anh ta lắc đầu nhẹ, tựa lưng vào thành ghế bành êm ái, khoanh tay trước ngực, ráng vẻ đầy thư thái nhưng ánh mắt lại sắc như dao. Tôi nhớ là tôi đã nói rồi. Tôi không quan tâm đến tiền. Bộ vest đó, hay cái giá của nó, vốn dĩ không quan trọng. Nó chỉ là cái cớ để tôi giữ cậu lại thôi.