Argopolis đánh thức tôi bằng những thanh âm huyên náo đặc trưng của một thành phố biên giới. Tiếng bánh xe ngựa lọc cọc trên những con phố đá, tiếng rao hàng của những người buôn bán, tiếng cụng ly từ những quán rượu ồn ào... tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một thứ âm thanh hỗn tạp nhưng đầy sức sống.
Oáp! Một giấc ngủ ngon lành sau bao ngày mệt mỏi. Đã một năm tôi đặt chân đến chốn phồn hoa này, và có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy chút bình yên kể từ khi rời khỏi ngôi làng nhỏ bé.
Vivienne giờ này ra sao rồi nhỉ? Bàn tay tôi vô thức chạm vào mặt dây chuyền hình hoa dạ lan trên cổ, món quà nhỏ mà cô tặng tôi trước khi chia tay. Đôi mắt xanh biếc của cô, đượm buồn nhưng vẫn cố nở nụ cười rạng rỡ, hiện về trong tâm trí tôi. "Tớ sẽ đợi cậu ở Argopolis," cô nói, giọng trong trẻo như tiếng chuông ngân, "Khi cậu trở thành một mạo hiểm giả tài ba."
Tôi là Kael Atherton, con trai của một dòng dõi quý tộc sa cơ. Lý do tôi đến với thành phố này là vì một lời hứa, một lời hứa với người bạn thân nhất thời thơ ấu. Cha của Vivienne vốn là em trai của đức vua hiện tại, người đã ẩn mình ở một vùng quê xa xôi để tránh cuộc đảo chính đẫm máu hai mươi năm về trước. Ông kết hôn với một cô gái làng, và họ có một người con gái, Vivienne Aethelred.
Đến Argopolis, tôi mới hay tin Vivienne sở hữu một cổng mana phi thường, thứ sức mạnh hiếm có mà bao người mơ ước. Cô ấy đang được bồi dưỡng để trở thành người kế thừa Tháp Pháp Sư, ngọn tháp huyền thoại sừng sững giữa lòng thành phố, biểu tượng cho sức mạnh và tri thức. Tôi cũng quyết tâm một ngày nào đó sẽ sánh vai với cô ấy, cùng nhau chinh phục những đỉnh cao của thế giới này.
Nhưng cuộc đời vốn chẳng bao giờ đi theo những gì ta mong muốn. Kể từ khi tôi đặt chân đến Argopolis, những chuyện không may cứ liên tiếp ập đến, như những cơn sóng dữ dội xô vào một con thuyền nhỏ bé. Nhờ chút năng khiếu kiếm thuật trời ban, tôi chọn con đường kiếm sĩ, một nghề khá phổ biến ở thành phố này. Tuy nhiên, hầu hết các tổ đội mạo hiểm đều đã ổn định, khiến tôi khó tìm được một nhóm lâu dài để cùng nhau phát triển. Suốt một năm qua, tôi chỉ có thể làm nhiệm vụ cùng những người mới vào nghề và các đội hình tạm thời, những kẻ lang thang như tôi. Và giờ, tôi mới chỉ đạt được hạng Đồng, một cấp bậc thấp kém trong thế giới mạo hiểm giả khắc nghiệt này. Các cấp bậc mạo hiểm giả ở Argopolis được phân chia rõ ràng, từ thấp đến cao: Gỗ, Đồng, Sắt, Bạc, Vàng, Bạch Kim, Kim Cương và cao nhất là Mythril.
Sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, tôi nhận ra rằng việc lên hạng chậm chạp của mình có lẽ là do tôi chưa có một tổ đội cố định. Quyết tâm gặp lại Vivienne càng thôi thúc tôi phải nhanh chóng lập một party cho riêng mình, những người đồng đội tin cậy để cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.
Người đầu tiên tôi nghĩ đến để mời gia nhập party không ai khác chính là Rui, nữ đạo chích tinh ranh đã đồng hành cùng tôi từ những ngày đầu đặt chân đến thành phố này. Tổ đội của cô ấy vừa tan rã, như một con thuyền không người lái giữa biển khơi. Đội trưởng của họ đã về quê trồng rau nuôi cá, giải nghệ mạo hiểm giả, bỏ lại đồng đội bơ vơ. Vì vậy, hiện tại Rui đang không có tổ đội.
Tôi vội vã rảo bước đến quán rượu quen thuộc, nơi tôi thường tìm thấy cô ấy. Tiếng ồn ào của những cuộc trò chuyện rôm rả, tiếng cụng ly lanh canh, mùi thức ăn thơm lừng bốc lên từ bếp... tất cả tạo nên một bầu không khí náo nhiệt đặc trưng của một quán rượu bình dân. Ánh đèn dầu leo lét hắt lên những khuôn mặt đỏ bừng của các vị khách, những con người tìm đến đây để quên đi những khó nhọc của cuộc sống.
Một cô gái trẻ với mái tóc nâu ngắn, hơi rối nhưng lại càng làm tôn lên vẻ tinh ranh của cô. Cô đứng trước quầy bar, chống hai tay lên quầy, ngửa mặt lên nhìn ông chủ quán rượu bằng ánh mắt long lanh đầy hy vọng, như thể chỉ cần cô đáng thương đủ lâu, ông ta sẽ nhượng bộ."Chú Ron đẹp trai nhất quả đất ơi, cho cháu một bữa miễn phí đi mà! Dạo này cháu hơi kẹt, cháu hứa là sẽ trả khi có lương," cô ấy nũng nịu, đôi mắt to tròn chớp chớp đầy vẻ đáng thương.
"Đây là lần thứ ba cháu giở cái giọng điệu này với chú rồi đấy, Rui!" Ông Ron gắt gỏng, nhưng giọng điệu có vẻ bất lực trước sự lầy lội của cô nàng.
"Làm ơn đi mà, chú Ron! Trong túi cháu chỉ còn đúng hai mươi đồng còm thôi! Chẳng đủ mua nổi một cái bánh mì!"
Bốp!
Một bàn tay đặt lên vai cô ấy, kéo cô khỏi màn kịch bi thương. "Sao đã túng thiếu đến mức này rồi? Tôi nhớ tuần trước cô vừa khoe cái dao găm mới mua còn gì," tôi mỉm cười trêu chọc, giọng điệu đầy vẻ bất đắc dĩ.
Biểu cảm trên khuôn mặt Rui ngay lập tức chuyển từ đáng thương sang tức giận, đôi má phúng phính phồng lên như hai cái bánh bao. "KAEL!" Cô gầm lên, giọng điệu đầy vẻ hằn học. "Từ lúc gặp cậu, tôi toàn gặp xui xẻo thôi! Lần đầu làm nhiệm vụ chung thì tôi bị hỏng mất cái kiếm, lần hai thì mở phải cái rương rỗng tuếch, lần ba thì bị con boss kia hành cho ra bã, và giờ thì cái tổ đội khốn khổ của tôi cũng tan rã! Rốt cuộc kiếp trước tôi đã gây ra tội tình gì với cậu vậy hả?"
"Đâu phải tôi muốn thế," tôi nhún vai cười trừ, cố gắng xoa dịu cơn giận của cô nàng. "Được rồi, để đền bù cho những tổn thất tinh thần và vật chất của cô, tôi sẽ bao cô chầu này, được chưa?"
Từ ánh mắt như muốn thiêu đốt tôi, Rui liền chuyển sang giọng ngọt ngào, hai tay chắp lại đầy vẻ lấy lòng, đúng là một con bé tham ăn. "Ôi, Kael đại ca, em biết anh là người hào phóng, đẹp trai, phóng khoáng nhất trên đời mà!" Cô ấy nói với giọng nũng nịu, thay đổi thái độ nhanh như chong chóng.
Tôi biết cách dụ con bé này dễ nhất chính là đồ ăn, nhưng tôi không ngờ tửu lượng à nhầm, sức ăn của cô ấy lại kinh khủng đến thế. Cả một đĩa thịt nướng đầy ú ụ, hai cái bánh mì kẹp thịt to tướng, và một bát súp bốc khói nghi ngút đã biến mất trong vòng một nốt nhạc, không để lại một dấu vết nào. Cảm giác như cô ấy đã nhịn đói cả tuần vậy. Năm đồng bạc ít ỏi mà tôi kiếm được hôm qua giờ chỉ còn đúng một đồng. Tôi nuốt nước mắt vào trong, ngậm ngùi thanh toán bữa ăn, tự nhủ lòng phải kiếm thật nhiều tiền mới có thể nuôi nổi cái miệng tham ăn này.
"Ngon tuyệt cú mèo!" Rui nhồm nhoàm nhai miếng đùi heo cuối cùng, cái tướng ăn vô cùng kém duyên nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
Tôi bắt đầu câu chuyện chính, giọng điệu nghiêm túc hơn: "Vậy cô đã có dự định gì cho tương lai chưa, hay là định ăn bám tôi luôn?"
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi, miệng vẫn nhồm nhoàm nhai, "À thì tôi... vẫn đang... tìm tổ đội mới. Nếu không tìm được ai thì đành phải theo cậu thôi, biết sao giờ."
Cái tướng ăn của cô ấy lúc nào cũng tự nhiên như vậy, tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ, tiện tay lấy chiếc khăn ăn lau miệng giúp cô. Tuy cô ấy nói vậy, nhưng tôi biết rõ Rui là một đạo chích tài năng. Ngay từ lần đầu làm nhiệm vụ chung, cô ấy đã khiến tôi kinh ngạc với tư duy chiến đấu sắc bén và những pha ra đòn nhanh như chớp, chẳng kém gì một sát thủ chuyên nghiệp. Có lẽ lý do cô ấy chưa tìm được tổ đội mới là vì tài năng của cô ấy vượt trội hơn hẳn so với những người khác.
"Thế cô có muốn gia nhập tổ đội với tôi không? Chúng ta sẽ cùng nhau chinh phục những đỉnh cao mới," Tôi hỏi thẳng, ánh mắt đầy hy vọng.
"Ok, được thôi!" Rui đáp gọn lỏn, miệng vẫn còn dính vụn bánh mì, khiến tôi không biết nên khóc hay nên cười.
"Ủa, cô không cần suy nghĩ gì thêm à? Dù gì thì gia nhập tổ đội cũng là một quyết định quan trọng mà," Tôi có chút ngạc nhiên trước sự dễ dãi của cô nàng.
"Thì tuy cậu đôi khi không đáng tin cho lắm, lúc nào cũng cợt nhả, nhưng dù sao cậu vẫn là người mà tôi tin tưởng nhất, chỉ sau đội trưởng Magnus thôi," Cô vừa nói vừa nhồm nhoàm nhai, nở một nụ cười rạng rỡ với tôi, nụ cười hồn nhiên và chân thành, khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Lúc này, nụ cười của cô ấy bỗng khiến tôi ngẩn người, tim đập loạn nhịp.
“Nếu cô chịu khó nữ tính hơn một chút, ăn nói nhỏ nhẹ, đi đứng thướt tha hơn một chút, có lẽ đã có rất nhiều đại gia xếp hàng dài để bao nuôi cô rồi đó, tiểu thư ạ.” Tôi mỉm cười trêu chọc, cố gắng che giấu sự bối rối của mình.
"Tôi thà để cậu bao nuôi còn hơn phải ở với lũ già vừa phế vật vừa dê xồm đó, thà chết còn hơn." Cô xoa xoa cái bụng no tròn, nháy mắt tinh nghịch với tôi, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Argopolis, một thành phố khổng lồ trấn giữ nơi giao tranh giữa nhân tộc và ma tộc, mang trong mình một lịch sử nhuốm máu. 500 năm trước, Ma Vương Agroras Đệ Nhất, với tham vọng nuốt chửng cả thế giới, đã dùng cổ thuật hắc ám, hiến tế sinh mạng mình để đổi lấy sức mạnh tột đỉnh. Từ đó, quân đoàn ma tộc hung hãn như cơn cuồng phong, càn quét mọi quốc gia lân cận, gieo rắc kinh hoàng từ tây sang đông, chiếm đến một phần ba lục địa.
Trước bờ vực diệt vong, Giáo Hội đã đứng lên kêu gọi những anh hùng từ khắp mọi ngóc ngách, thành lập một liên minh hùng mạnh, quyết tâm nghênh chiến với thế lực ma vương. Cuộc chiến kéo dài và đẫm máu, nhưng cuối cùng, với sự đồng lòng và quả cảm, nhân loại đã đẩy lùi được ma tộc.
Tuy nhiên, Ma Vương Agroras, trong bước đường cùng, đã chơi canh bạc cuối cùng. Hắn ta hi sinh sinh mạng, mở ra một cánh cổng địa ngục ngay tại chiến trường cổ đại, nơi sau này trở thành Argopolis. Cánh cổng địa ngục cuối cùng đã bị vá lại, nhưng hậu quả của nó thì vẫn còn đó. Những hiện tượng kỳ lạ liên tục xảy ra, những công trình cổ đại trồi lên từ lòng đất, bên trong ẩn chứa những loài quái vật quái dị và những nguồn tài nguyên mới, thứ mà người ta gọi là Dungeon.
Từ đó, nghề Mạo Hiểm Giả ra đời. Chiến trường cuối cùng giữa nhân tộc và ma tộc đã để lại một vết sẹo quá lớn cho thế giới. Vô số hầm ngục mọc lên như nấm xung quanh khu vực này, thu hút vô số Mạo Hiểm Giả đổ về đây để tìm kiếm cơ hội đổi đời. Dần dần, một thành phố phồn vinh nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm đã hình thành. Đó là tất cả những gì tôi biết về nơi này."
Chờ Rui nuốt trôi miếng cuối cùng, tôi không để cô kịp lau miệng, liền vòng tay qua eo nhấc bổng cô lên khỏi ghế. Rui giật mình, hai má phúng phính dính đầy vụn thức ăn, trợn tròn mắt nhìn tôi.
Này! Anh làm cái trò gì vậy? Mau thả tôi xuống!" Cô đỏ bừng mặt, giãy giụa trong tay tôi, giọng vừa tức giận vừa ngượng ngùng.
Tôi bật cười, một tay ôm ngang hông giữ chặt cô, tay kia vòng qua lưng đỡ lấy, nhấc bổng cô lên rồi vừa ôm ngang vừa đi về phía cửa quán rượu. "Giờ chúng ta đi tìm nhiệm vụ để làm thôi. Cô dạo này lười biếng quá đấy, đạo chích đại nhân."
Rui càng vùng vẫy dữ dội hơn. "Ít nhất cũng phải để tôi xuống trước chứ! Đi đứng kiểu này là sao hả?”
Tôi đến chinh nhánh mạo hiểm giả phía tây Argopolis với cục u trên đầu. Bên cạnh tôi, Rui mặt hằm hằm. Argopolis, thành phố của những giấc mơ và tham vọng, nơi mà bất kỳ nhà thám hiểm nào cũng khao khát đặt chân đến. Dân số ở đây lên tới hàng triệu người, một con số khổng lồ, và hơn 70% trong số đó là các mạo hiểm giả. Gọi là thành phố, nhưng với tôi, Argopolis chẳng khác nào một quốc gia thu nhỏ. Ở đây có tất cả mọi thứ mà một quốc gia cần: những con phố sầm uất, những khu chợ tấp nập, những công trình kiến trúc đồ sộ, và cả một hệ thống chính trị phức tạp. Đứng đầu chính quyền thành phố là Tư Lệnh Valerius, một trong mười mạo hiểm giả huyền thoại, những người hiếm hoi đạt đến cấp bậc Mythril, cấp bậc cao nhất trong thế giới mạo hiểm giả.
Cánh cửa gỗ của hội mạo hiểm bật mở, tôi lao vào trong với tốc độ của một cơn gió, bỏ lại Rui đang lầm bầm chửi rủa phía sau. Bỏ qua những ánh mắt ngạc nhiên của các mạo hiểm giả khác, tôi tiến thẳng đến quầy lễ tân. Sau quầy lễ tân là một cô gái trẻ, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã toát lên một vẻ điềm tĩnh và chuyên nghiệp. Mái tóc dài màu hạt dẻ được buộc gọn gàng sang một bên, vài lọn tóc buông lơi một cách tự nhiên, càng tôn lên vẻ nữ tính của cô. Đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm, mang theo chút sắc bén của một người đã quen xử lý vô số mạo hiểm giả nóng nảy và những rắc rối không ngừng.
Cô khoác trên người bộ đồng phục thanh lịch, với phần váy dài đến đầu gối, tạo cảm giác nhã nhặn nhưng không mất đi sự linh hoạt. Một chiếc huy hiệu nhỏ cài trên ngực, biểu thị vị trí của cô trong hội. Dáng người mảnh mai nhưng cân đối, từng cử chỉ đều có sự tính toán, như thể cô chưa từng phạm sai lầm trong công việc.
Lúc này, cô đang cúi xuống xem xét một chồng giấy tờ, tay cầm bút lướt qua từng dòng chữ một cách thuần thục. Khi tôi lao đến, cô không hề giật mình như những người khác, chỉ khẽ ngước mắt lên với vẻ bình thản, như thể đã quá quen với cảnh này.
"Airis! Có nhiệm vụ nào vừa thơm vừa bổ cho tôi không?" Tôi chống hai tay lên quầy, nhoài người tới trước, giọng điệu trêu chọc.
Như đã đoán trước, Airis đã cầm sẵn một tờ giấy nhiệm vụ, chìa ra trước mặt tôi. "Tôi biết ngay là anh sẽ đến mà," cô ấy nhếch mép cười đầy tự mãn.
"Airis! Cô đúng là tri kỷ của tôi, lúc nào cũng có nhiệm vụ ngon cho tôi, tôi yêu cô quá đi mất!" Tôi nháy mắt, giọng điệu đùa cợt.
"Đương nhiên rồi, đó là lý do tôi có được danh hiệu 'Lễ tân số 1 chi nhánh' trong suốt một năm qua đấy, anh bạn ạ." Cô ấy vừa nói vừa đẩy mặt tôi ra, không cho tôi đến gần hơn, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
Airis đẩy tờ giấy nhiệm vụ về phía tôi, ánh mắt tinh nghịch lóe lên. "Nhiệm vụ này là tôi cố ý để dành cho anh đấy, kiếm sĩ ạ. Cụ thể, nhiệm vụ lần này là trinh sát về vùng chưa biết của Graystone Prison, một hầm ngục hạng D." Cô vừa nói vừa chỉ tay vào bản đồ được vẽ sơ sài trên tờ giấy. "Tuy nó hơi quá sức nếu anh đi một mình, nhưng tôi nghĩ anh có thể làm được nếu cẩn thận."
"Yên tâm đi, lần này tôi đã tìm được một đồng đội đáng tin cậy rồi," tôi nói với giọng đầy tự hào, khoác tay lên vai Rui đứng bên cạnh.
Airis nhướn mày, tỏ vẻ ngạc nhiên. "Ồ, hóa ra anh cũng có bạn sao? Tôi cứ tưởng ngoài tôi ra, anh không có ai khác cơ đấy," cô nhướn mày trêu chọc.
"Này, ít nhất thì cũng đừng nghĩ tôi là loại người cô độc đến thế chứ," tôi nhăn mặt, tỏ vẻ bất mãn.
"Nhiệm vụ này nghe có vẻ thú vị đấy," Rui, người nãy giờ im lặng quan sát, bất ngờ lên tiếng, thu hút sự chú ý của cả hai người.
"Ồ, Rui đây mà! Lâu lắm rồi mới thấy cô đến hội mạo hiểm đấy. Tôi cứ tưởng cô bị sốc tâm lý sau khi lão Magnus giải nghệ rồi chứ," Airis che miệng cười, giọng điệu có phần trêu ngươi.
"Còn cô, lúc nào cũng độc mồm độc miệng như vậy nhỉ?" Rui đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo, cố gắng lảng tránh chủ đề."
Bầu không khí gượng gạo bao trùm lấy cả ba người. Để phá tan sự im lặng khó xử này, tôi quyết định đổi chủ đề. "Airis này, tôi đang định lập một party, cô có ai đáng tin cậy để giới thiệu cho tôi không? Tôi đang muốn xây dựng một tổ đội lâu dài."
Airis nhướn mày, tỏ vẻ ngạc nhiên. "Ồ, cuối cùng anh cũng chịu nghĩ đến chuyện lập party rồi cơ đấy. Tôi cứ tưởng anh định solo suốt đời chứ. Để xem nào..." Cô ấy trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: "Hiện tại, những người tiềm năng đều bị các Guild lớn tuyển gần hết rồi. Với tài chính eo hẹp của anh, tôi e là khó mà tìm được ai ra hồn lắm. Nhưng tôi sẽ báo cho anh ngay khi có ứng cử viên phù hợp."
Sau một hồi trò chuyện, tôi cùng Rui rời khỏi hội mạo hiểm và hướng về phía cổng thành phía tây. Bức tường thành cao sừng sững, cao đến 20 mét, với những tháp pháo kiên cố nhô lên trời. Bên ngoài tường thành vẫn còn hằn in những dấu vết loang lổ, những vết sẹo của thời gian và chiến tranh, minh chứng cho cuộc tấn công tàn khốc của thú triều cách đây 5 năm. Vì một lý do bí ẩn nào đó, ma thú và quái vật từ các hầm ngục có thể lai tạo với nhau, tạo ra một sự đa dạng sinh học đáng kinh ngạc. Và cứ mỗi khi đêm trăng máu buông xuống, những sinh vật lai tạo này lại phát điên, điên cuồng tấn công con người.
Chúng tôi đến Graystone Prison trên một chiếc xe ngựa cũ kỹ. Trước mắt hiện ra một kiến trúc cổ xưa, trồi lên từ mặt đất như một phế tích bị lãng quên. Dây leo chằng chịt bám đầy những bức tường đá nứt nẻ, tạo nên một vẻ ngoài hoang phế nhưng vẫn vô cùng kiên cố. Đây là một hầm ngục mới được phát hiện vào tháng trước. Sau khi được hội mạo hiểm giả đánh giá, nó được xếp hạng D, cấp độ tương đối dễ đối với những mạo hiểm giả mới vào nghề. Quá trình khai phá một hầm ngục thường bao gồm ba giai đoạn chính: khảo sát địa mạch, khám phá hầm ngục và khai thác tài nguyên. Nhiệm vụ trinh sát của chúng tôi thuộc giai đoạn thứ hai, với mục tiêu là vẽ lại bản đồ chi tiết của hầm ngục, tạo điều kiện thuận lợi cho những mạo hiểm giả tân binh đến đây luyện cấp.
Khi đến cổng hầm ngục, chúng tôi bắt gặp một người canh gác đô con có vẻ mặt mệt mỏi và thiếu sức sống.
“Ồ, Henry! Sao anh lại ở đây làm nhiệm vụ canh cửa vậy?”, tôi cất tiếng hỏi. Henry, người bạn quen thuộc ở quán rượu của chú Ron, đáp lại với giọng điệu uể oải: “Công việc này nhàn hạ, tôi không muốn những nhiệm vụ dài ngày tốn sức nữa”. Tôi nhớ ra điều gì đó, bèn châm chọc: “Dạo này không thấy anh ở quán, có phải chị dâu cấm anh không đấy?” Henry thở dài, vẻ mặt càng thêm phần khổ sở: “Cô ấy vắt kiệt tôi mấy hôm nay rồi, tôi phải ra đây để trốn cô ấy đấy.”
Dù miệng than thở, nhưng trên gương mặt Henry lại ánh lên một vẻ hạnh phúc kỳ lạ. Sau vài câu chuyện xã giao, tôi và Rui tiến vào bên trong hầm ngục. Vừa bước qua cánh cổng, một cảm giác cổ kính bao trùm lấy chúng tôi, không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch đến rợn người.
"Sao thế? Sợ rồi à?" Rui lên tiếng trêu chọc, giọng điệu đầy vẻ tinh nghịch.
"Không hẳn là sợ, chỉ là... tôi có linh cảm nhiệm vụ lần này sẽ không hề dễ dàng," tôi cố giữ giọng bình tĩnh đáp, đồng thời ổn định lại tinh thần.
Càng đi sâu vào bên trong, bóng tối càng dày đặc, bao trùm lấy mọi thứ. Cảm giác bị theo dõi ngày càng rõ rệt, một sự ớn lạnh lan tỏa khắp sống lưng tôi. Đúng như cái tên của nó, Graystone Prison thực chất là một nhà ngục. Kiến trúc ở đây chủ yếu là những hầm giam tối tăm và những dụng cụ tra tấn rùng rợn. Chúng tôi tiếp tục tiến về khu vực chưa được khám phá được đánh dấu trên bản đồ tạm thời.
Tôi cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Từ khi bước vào đây, chúng tôi vẫn chưa chạm trán bất kỳ con quái vật nào. Thông thường, ở những nơi như thế này, Skeleton và Ghoul phải xuất hiện mới đúng chứ.
Chạm tay lên bức tường đá lạnh lẽo, Rui nhắm mắt lại, tập trung cao độ như đang làm một việc gì đó rất quan trọng. Đó là Shadow Sight, một trong những kỹ năng cơ bản của đạo chích, một class cơ bản của mạo hiểm giả. Khi chọn class này, cơ thể sẽ trở nên nhanh nhạy hơn, các giác quan cũng được tăng cường. Và giờ đây, cô ấy đang sử dụng nó để cảm nhận mọi chuyển động trong phạm vi 100 mét xung quanh.
Bất chợt, tay cô ấy ra hiệu cho tôi tư thế sẵn sàng chiến đấu. "Phía trước 20 mét, ở ngã ba bên phải, có một đàn ghoul, 4 con" cô ấy thì thầm, kết thúc động tác."
Để tiêu diệt quái vật không chỉ đơn thuần là lao vào chém giết, mà còn cần có chiến thuật bài bản. Nếu chỉ biết cắm đầu vào tấn công, khi có tình huống bất ngờ xảy ra sẽ không kịp trở tay.
Tiến đến gần ngã ba, chúng tôi có thể nhìn rõ bằng mắt thường bốn con ghoul đang lảng vảng xung quanh, hàm răng sắc nhọn của chúng như sẵn sàng xé nát bất cứ thứ gì. Tôi lấy từ trong túi ra một viên đá phát sáng mờ ảo – Light Orb, vật phẩm giả kim thông dụng có thể mua ở bất kỳ cửa hàng mạo hiểm giả nào.
Tôi lao lên phía trước và ném mạnh quả cầu ánh sáng. Nó va chạm với mặt đất và vỡ tan, tạo ra một vụ nổ ánh sáng chói lòa. Lũ ghoul bị thiêu đốt bởi ánh sáng thánh thuật, thứ mà loài undead như chúng đặc biệt sợ hãi. Tuy nhiên, ngọn lửa vẫn chưa đủ để kết liễu chúng.
Rui tăng tốc, lao đến với tốc độ kinh ngạc, con dao găm sắc lẹm lóe lên, cắt ngọt đầu hai con ghoul chỉ trong chớp mắt. Tôi cũng không hề chậm trễ, tung ra những đòn quyết định, hạ gục hai con còn lại.
Hai chúng tôi phối hợp ăn ý đến mức không cần lời nào, như thể là một cặp bài trùng. Đó cũng chính là lý do tôi quyết định mời cô ấy vào tổ đội.
"Lâu ngày không vận động nên chân tay rệu rã rồi à, Rui? Hôm nay cô chậm hơn mọi khi đấy," tôi vừa cười vừa trêu chọc cô ấy.
Rui không đáp lại lời trêu chọc của tôi, cô ấy chỉ lườm tôi một cái rồi tiếp tục bước đi. Tôi cũng không để bụng, tiếp tục đi theo cô ấy.
Hầm ngục này đúng là có gì đó rất lạ. Đi mãi mà chúng tôi vẫn chưa gặp thêm bất kỳ con quái vật nào. Thông thường, với một hầm ngục cấp D, chúng tôi phải liên tục chạm trán với lũ quái vật yếu ớt để làm nóng người chứ. Nhưng ở đây, ngoài mấy con ghoul lúc nãy, mọi thứ đều im ắng đến đáng sợ.
Chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào bên trong, đi qua những hành lang dài hun hút và những căn phòng giam lạnh lẽo. Cảm giác bị theo dõi vẫn không hề biến mất, thậm chí còn tăng lên gấp bội. Tôi có cảm giác như có vô số cặp mắt đang dõi theo từng cử động của chúng tôi, khiến tôi không khỏi rùng mình.
Đột nhiên, Rui dừng bước. Cô ấy đưa tay ra hiệu cho tôi im lặng, rồi từ từ tiến đến một cánh cửa gỗ cũ kỹ. Cánh cửa này trông có vẻ khác biệt so với những cánh cửa khác mà chúng tôi đã đi qua. Nó được chạm khắc những hoa văn kỳ lạ, trông có vẻ rất cổ xưa và bí ẩn.
Rui áp tai vào cánh cửa, lắng nghe một lúc, rồi quay lại nhìn tôi, khẽ gật đầu. "Có gì đó ở bên trong," cô ấy thì thầm. "Nhưng tôi không biết chính xác là gì."
Tôi khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô ấy mở cửa. Rui hít một hơi thật sâu, rồi từ từ đẩy cánh cửa ra.
Cánh cửa vừa mở ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, khiến tôi suýt chút nữa nôn mửa. Bên trong căn phòng là một cảnh tượng kinh hoàng. Những bộ xương người nằm la liệt trên sàn, những bức tường loang lổ vết máu khô, và ở giữa căn phòng, một hình dáng kỳ dị đang đứng đó.
Nó cao lớn, với làn da xám xịt và đôi mắt đỏ rực như hai hòn than. Trên người nó mặc một bộ áo giáp đen sì, và trên tay nó cầm một cây đại đao to lớn, lưỡi đao sáng loáng ánh lên vẻ chết chóc.
Nhìn thấy chúng tôi, con quái vật gầm lên một tiếng đầy giận dữ, rồi lao về phía chúng tôi với tốc độ kinh hoàng.
Tôi vội vàng rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm lóe lên một đường sắc lạnh. Rui cũng không hề chậm trễ, cô ấy lùi lại phía sau tôi, thủ thế với con dao găm trên tay.
Con quái vật lao đến với tốc độ vượt xa những gì tôi tưởng tượng. Nó vung cây đại đao với một lực cực mạnh, tạo ra một cơn gió rít bên tai tôi. Tôi vội vàng giơ kiếm lên đỡ, nhưng vẫn bị đẩy lùi lại mấy bước.
"Nó mạnh quá!" Tôi hét lên, cố gắng giữ vững tư thế.
Rui không nói gì, cô ấy lao lên phía trước, di chuyển với tốc độ chóng mặt. Cô ấy lách qua những đường đao của con quái vật, tung ra những nhát dao găm sắc lẹm vào những điểm yếu trên cơ thể nó.
Con quái vật gầm lên đau đớn, nhưng nó vẫn không hề nao núng. Nó tiếp tục vung đao, tấn công chúng tôi một cách điên cuồng.
Tôi và Rui phối hợp với nhau, người tấn công trực diện, người hỗ trợ từ phía sau. Chúng tôi cố gắng tìm ra sơ hở của con quái vật, nhưng nó quá mạnh và quá nhanh.
Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Tiếng va chạm của kim loại, tiếng gầm rú của quái vật, tiếng bước chân dồn dập... tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một thứ âm thanh hỗn loạn và căng thẳng.
Tôi bị thương ở vai, máu chảy ra thấm đẫm cả áo. Rui cũng không khá hơn là bao, trên người cô ấy có vài vết cắt, và hơi thở của cô ấy cũng trở nên nặng nhọc.
Nhưng chúng tôi không hề bỏ cuộc. Chúng tôi biết rằng nếu chúng tôi gục ngã, chúng tôi sẽ chết.
Cuối cùng, sau một hồi chiến đấu kịch liệt, chúng tôi cũng tìm ra được sơ hở của con quái vật. Đó là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng chúng tôi đã không bỏ lỡ.
Rui lao lên phía trước, dồn hết sức vào một nhát dao. Lưỡi dao xuyên qua lớp giáp của con quái vật, đâm thẳng vào tim nó.
Con quái vật không hề bị hạ gục. Ngược lại, nó vung một đòn chí mạng khiến Rui bị thương nặng, hất văng cô ấy đi. May mắn thay, tôi cũng kịp thời phản ứng, tung một nhát kiếm vào chân nó.
Nhân cơ hội đó, tôi ôm lấy Rui đang bị thương nặng và nhanh chóng bỏ chạy. Con quái vật vẫn đuổi theo chúng tôi, nhưng tốc độ đã chậm hơn lúc đầu do bị thương ở chân.
"Chết tiệt! Đây rõ ràng là hầm ngục cấp D mà! Con quái vật này ít nhất phải là cấp C rồi!" Tôi lẩm bẩm trong hoảng loạn. Rui thì đã ngất lịm đi vì vết thương quá nặng.
Sau một hồi chạy trốn, con quái vật cuối cùng cũng từ bỏ truy đuổi. Khi nó dừng lại, tôi có cảm giác như thể nó đang e sợ một thứ gì đó từ phía chúng tôi đang chạy tới. Bản thân tôi cũng không biết vị trí hiện tại của mình ở đâu nữa.
Rui đang nằm dựa vào tường, vết thương ở bụng cô ấy khá sâu, nhưng may mắn là vẫn chưa chạm đến nội tạng. Tôi vội vàng lấy ra bình thuốc hồi phục cấp B, thứ mà tôi phải cày cuốc cả tháng trời mới mua được. Vết thương của cô ấy nhanh chóng khép lại, điều đó khiến tôi yên tâm phần nào. Tuy nhiên, tôi biết rõ rằng chúng tôi không nên ở lại một chỗ quá lâu.
Dường như có một thứ gì đó vô hình đang mê hoặc, thôi thúc tôi tiến về phía trước. Ở phía xa, một ánh lửa bập bùng soi sáng một cánh cửa gỗ, làm nổi bật vẻ cổ kính và đặc biệt của nó. Bên cạnh cánh cửa, hai bức tượng gargoyle sừng sững đứng canh gác. Tôi có cảm giác chúng đang canh giữ một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Đặt Rui xuống, tôi tiến lại gần cánh cửa, hai bức tượng đá nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt trống rỗng của chúng dường như đang dò xét mọi cử động của tôi. Ánh lửa bập bùng hắt lên những hoa văn kỳ lạ trên cánh cửa, chúng trông giống như những ký tự cổ xưa mà tôi chưa từng thấy bao giờ.Ngay khi tôi vừa chạm vào cánh cửa, hai bức tượng bắt đầu chuyển động! Chúng không còn là những khối đá vô tri vô giác nữa, mà đã biến thành những sinh vật sống, gầm gừ những tiếng đe dọa.
Chúng nhảy xuống khỏi bệ đá với một sức mạnh phi thường, đôi cánh dơi dang rộng, những móng vuốt sắc nhọn vươn ra như những lưỡi dao tử thần. Một trong số chúng lao thẳng về phía tôi, tốc độ nhanh đến kinh ngạc, tạo ra một cơn gió rít lạnh lẽo. Tôi vội vàng tránh sang một bên, nhưng vẫn bị một trong số chúng sượt qua vai, một vết cắt sâu hoắm hiện ra, máu chảy ra thấm đẫm cả áo. Con gargoyle đập mạnh vào bức tường phía sau, tạo ra một lỗ hổng lớn và những vết nứt lan rộng, cho thấy sức mạnh khủng khiếp từ cú đánh của nó.
"Chúng mạnh hơn mình tưởng rất nhiều!" Tôi lẩm bẩm, cố gắng giữ vững tư thế, mồ hôi lạnh túa ra, cơn đau từ vết thương khiến tôi choáng váng.
Con gargoyle còn lại không hề chậm trễ, nó cũng lao vào tấn công, phối hợp nhịp nhàng với đồng đội. Những móng vuốt sắc nhọn của chúng chém xuống như những lưỡi dao tử thần, tấn công tới tấp khiến tôi phải vất vả chống đỡ. Tôi giơ kiếm lên đỡ, thanh kiếm của tôi vỡ đôi làm tôi bị đẩy lùi lại mấy bước, cánh tay tê dại, và một đòn đánh bất ngờ từ phía sau khiến tôi bị hất văng vào tường.
Tôi ho khù khụ, cố gắng gượng đứng dậy. Nhận ra rằng mình không thể một mình chiến đấu với hai con quái vật này, tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi ném thanh kiếm gãy về phía một con gargoyle, khiến nó phải lùi lại để né tránh.
Chớp lấy cơ hội đó, tôi nhanh chóng ôm lấy Rui đang bất tỉnh và lao vào trong căn phòng. Hai con gargoyle nhanh chóng phản ứng và đuổi theo, lao thẳng vào cánh cửa gỗ. Cánh cửa này trông có vẻ chắc chắn, nhưng tôi biết rằng nó không thể chịu được những cú va đập mạnh liên tục từ hai con quái vật này quá lâu.
Tôi nhanh chóng liếc nhìn xung quanh căn phòng, cố gắng tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể giúp chúng tôi thoát khỏi tình huống nguy hiểm này. Ánh mắt tôi dừng lại ở một thanh kiếm đặt trên chiếc bàn đá ở giữa phòng.
Thanh kiếm này có thiết kế vô cùng trang nghiêm và thuần khiết. Lưỡi kiếm được làm từ một kim loại trắng bạc, sáng lấp lánh như ánh trăng, không hề bị hoen gỉ dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Trên lưỡi kiếm có khắc những ký tự cổ xưa, phát ra ánh sáng dịu nhẹ màu vàng kim, tạo cảm giác ấm áp và an lành.
Chuôi kiếm được làm từ một loại gỗ màu trắng ngà, được chạm khắc hình ảnh những thiên thần và hoa lá một cách tinh xảo. Những hoa văn này cũng phát ra ánh sáng mờ ảo màu vàng kim, hòa quyện với ánh sáng từ lưỡi kiếm, tạo nên một vẻ đẹp thánh thiện và cao quý. Tôi đưa tay ra định rút thanh kiếm khỏi bàn đá. Tuy nhiên, ngay khi ngón tay tôi vừa chạm vào chuôi kiếm, một cảm giác bỏng rát dữ dội từ thanh kiếm tỏa ra, lan nhanh khắp bàn tay và cánh tay tôi, khiến tôi phải rụt tay lại một cách đột ngột. Một luồng năng lượng mạnh mẽ từ thanh kiếm đẩy tôi lùi lại mấy bước.Hai con gargoyle vẫn đang cố gắng phá cửa để vào trong, và tôi biết rằng mình không còn nhiều thời gian.
Mặc cho cơn đau bỏng rát đang lan tỏa khắp cơ thể, tôi nghiến răng chịu đựng. Tôi biết rằng đây có thể là cơ hội duy nhất để chúng tôi sống sót. Với một tiếng gầm đầy quyết tâm, tôi nắm chặt lấy chuôi kiếm và dồn hết sức bình sinh để rút nó ra khỏi bàn đá.
Bàn tay tôi cảm giác như muốn nứt toác ra vậy, cơn đau như muốn thiêu đốt cả cơ thể tôi. Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử này, tôi không cho phép mình bỏ cuộc. Đây có thể là hy vọng duy nhất để tôi cứu lấy Rui và bản thân mình. Như cảm nhận được thành ý của tôi, thanh kiếm không còn bài xích tôi nữa, mà để cho tôi từ từ kéo nó lên.
Khi thanh kiếm được rút ra khỏi bàn đá, một ánh sáng vàng kim chói lòa tỏa ra từ nó, xua tan đi màn đêm u tối trong căn phòng. Một giọng nói trong trẻo và thánh thiện, như của một thiếu nữ, vang lên từ thanh kiếm, khiến tôi ngỡ ngàng:
"Ngươi... chính là chủ nhân mới của ta sao?"
Ngươi có cách nào giúp ta tiêu diệt hai con quái vật ngoài kia không? Nếu không, chúng ta đều bỏ mạng ở đây mất," tôi hỏi nhanh, giọng đầy lo lắng. Rồi tôi nhìn quanh căn phòng, sự tò mò trỗi dậy: "Vậy... ngươi là Thánh Kiếm đời này nhỉ? Mà khoan, sao ở đây nhìn tồi tàn vậy? Nghi thức trao kiếm đâu rồi?
Tôi ngơ ngác không hiểu nó nói gì, chỉ cảm thấy tình hình trước mắt quá nguy cấp. "Ngươi lảm nhảm gì vậy? Liệu ngươi có giúp ta được không?" tôi sốt ruột hỏi, giọng có phần cáu kỉnh."
"Ngươi có biết phép lịch sự cơ bản không?" giọng nói từ thanh kiếm vang lên, có chút bất mãn. "À mà Arisa đâu rồi? Cô ấy phải ở đây chứ. Arisa, đó là cái tên tôi quen thuộc, đó chính là tổ tiên của gia tộc Atherton của tôi, đồng thời đó là Thánh Kiếm đời đầu.
Ngươi bị làm sao vậy? Bà ấy đã mất cách đây 500 năm rồi!" tôi gắt lên, không còn kiên nhẫn. "Chuyện bây giờ là ngươi cần giúp ta!" Tôi khẩn cầu thanh kiếm.
"Cái gì? Arisa đã qua đời rồi sao?" Thanh kiếm bất ngờ, giọng đầy đau xót.
"Bây giờ là năm bao nhiêu?" Thanh kiếm hỏi tiếp, giọng run rẩy.
"Bây giờ là năm 623 lịch Thánh điển," tôi đáp.
"Cái gì? Ta đã ngủ say đến vậy rồi sao?" Thanh kiếm hoảng hốt nói, giọng đầy kinh ngạc."
Cánh cửa gỗ bất ngờ bị đánh bật ra, hai con quái vật lao vào căn phòng với sự hung hãn tột độ. Tôi siết chặt tay cầm thanh kiếm, biết rằng đây không phải lúc để chìm đắm trong những suy nghĩ miên man.
"Đây không phải lúc để hồi tưởng! Hãy nghĩ cách giúp ta thoát khỏi tình trạng này đi!" Tôi hét lên, giọng đầy khẩn trương, cố gắng lấn át tiếng gầm rú của lũ quái vật.
"Ngươi... ngươi không thể sử dụng ta đâu," giọng nói từ thanh kiếm vang lên, có chút do dự. "Ngươi phải chảy trong mình dòng máu của cô ấy, dòng máu của Thánh Kiếm."
Tôi nhếch mép cười, một nụ cười tự tin và đầy thách thức. "Trùng hợp thay, ta chính là hậu duệ của người ngươi nói đấy."
"Vậy sao? Để ta xem ngươi có đủ tư cách không," giọng nói từ thanh kiếm vang lên, có chút hoài nghi.
"Đừng lãng phí thời gian nữa! Chúng sắp đến rồi!" Tôi gầm lên, sẵn sàng nghênh chiến.
Hai con gargoyle lao đến, chúng không hề nao núng trước ánh sáng từ thanh kiếm. Tôi siết chặt thanh kiếm trong tay, cảm nhận được một nguồn năng lượng ấm áp đang chảy vào cơ thể mình.
"Ngươi hãy tập trung vào mạch mana của bản thân đi, hãy truyền chúng vào ta," thanh kiếm nói với tôi.
Một cảm giác kỳ lạ bắt đầu hút lấy năng lượng trong cơ thể tôi, tôi cảm thấy kiệt sức, cơ thể như bị vắt kiệt. "Mana của ngươi pha quá nhiều tạp chất, nhưng như này là ổn rồi," giọng nói từ thanh kiếm vang lên, có chút khó chịu, nhưng rồi dịu dần."
Ánh sáng của thanh kiếm từ yếu ớt lúc đầu giờ đây lại bừng sáng rực rỡ, những ký tự cổ được khắc trên thân kiếm phát ra ánh sáng vàng kim chói lọi. "Để ta cho ngươi thấy sức mạnh của ta."
Thanh kiếm rung lên trong tay tôi, một luồng sức mạnh khổng lồ truyền vào cơ thể, xua tan đi cảm giác mệt mỏi, thay vào đó là một nguồn năng lượng dồi dào, như thể tôi có thể làm bất cứ điều gì.
Tôi vung mạnh thanh kiếm về phía hai con quái vật, một tia sáng vàng kim bắn ra từ lưỡi kiếm, xé toạc không khí, lao thẳng về phía chúng với tốc độ kinh hoàng."
Những gì tôi thấy trước khi ngất đi chỉ là vệt sáng vàng rực rỡ ấy. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tôi, tôi từ từ mở mắt thấy mình đang nằm ở trong một căn phòng xa lạ, đồ đạc trong phòng được bày trí giản dị nhưng toát lên vẻ ấm cúng. Bên cạnh, một cô gái đang nằm gục đầu trên giường, mái tóc màu nâu nhạt xõa che đi khuôn mặt.
Ui da, tôi kêu lên khi vết thương ở vai nhói lên, điều này làm Rui đang ngủ cũng tỉnh giấc. Anh tỉnh rồi sao Kael, tôi còn tưởng anh không tỉnh lại nữa cơ đấy, cô ấy vừa nói như thể sắp khóc. Tôi xoa đầu cô ấy nở nụ cười trầm ấm, tôi không sao cả mà vết thương của cô có sao không
Ui da, một cơn nhói buốt chạy dọc cánh tay khiến tôi bật lên tiếng kêu đau đớn. Tiếng động này làm Rui đang ngủ say cũng giật mình tỉnh giấc.
"Anh tỉnh rồi sao, Kael?" Cô ấy bật dậy, dụi mắt nhìn tôi, giọng run run như thể sắp khóc đến nơi. "Tôi còn tưởng anh không tỉnh dậy nữa chứ..."
Tôi khẽ nhăn mặt, cố xoa dịu cơn đau đang hành hạ, nhưng vẫn nở một nụ cười trìu mến với cô ấy. Bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn của Rui, tôi đáp: "Tôi không sao cả mà, ngốc ạ. Còn vết thương của cô, có đau lắm không?"
Tôi không sao, khi tôi tỉnh dậy và thấy anh nằm bất động trên vũng máu, tôi tưởng anh đã chết rồi cơ. May mà có Henry..." Rui lau vội những giọt nước mắt lăn dài trên má. "Anh ấy thấy chúng ta đi quá lâu không về nên đã gọi chi viện lần theo dấu vết tìm đến. Nếu không có anh ấy, có lẽ..."
Cái bụng tôi réo lên một tràng dài, phá tan bầu không khí tĩnh lặng của căn phòng. Tôi khẽ nhăn mặt vì đau, nhưng rồi lại bật cười trước sự biểu cảm này của Rui, xoa xoa cái bụng đang réo ùng ục.
"Cái bụng của anh biết chọn lúc quá nhỉ!" Rui đứng dậy, nở một nụ cười tươi rói, đôi mắt lấp lánh sự quan tâm. "Anh đói bụng lắm rồi đúng không? Để tôi đi làm bữa sáng cho anh nhé?". Cô ấy ân cần hỏi tôi và tiến về bếp. Căn bếp nhỏ trở nên nhộn nhịp hẳn lên khi Rui bắt tay vào nấu nướng. Cô nàng loay hoay với con dao làm bếp, thái hành tây mà cứ run tay, mấy lát hành rơi lả tả xuống thớt. Một chút bột mì dính trên má, vài giọt nước sốt bắn lên áo, nhưng Rui vẫn không hề nản lòng. Cô ấy cau mày, vẻ mặt đầy tập trung, cố gắng làm theo công thức một cách tỉ mỉ. Thỉnh thoảng, Rui lại nếm thử, đôi mắt ánh lên vẻ quyết tâm cao độ. Khi món ăn cuối cùng được bày ra đĩa, tuy hình thức có hơi... đặc biệt một chút, nhưng Rui vẫn nở một nụ cười rạng rỡ, đầy tự hào, ánh mắt lấp lánh sự quan tâm dành cho người đang ngồi chờ.
“À... ừm..." Rui bỗng đỏ mặt, hai tay bấu vào vạt áo, lắp bắp mãi không thành lời. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt có chút bối rối, rồi lại nhìn xuống món ăn, ngập ngừng như muốn nói điều gì đó. Cuối cùng, Rui cũng lấy hết can đảm, cầm thìa múc một miếng cháo, khẽ thổi cho nguội bớt, rồi đưa lên miệng tôi.
"Há miệng ra nào..." Cô ấy nói nhỏ, giọng có chút ngượng ngùng nhưng cũng đầy ân cần. "Chỉ có lần này thôi đấy nhé, đừng có mà tưởng bở!".
Vậy là buổi sáng của chúng tôi trôi qua trong sự ấm áp và bình yên như thế. Một buổi sáng thật khác so với những ngày bận rộn với những nhiệm vụ mạo hiểm, nhưng lại khiến lòng tôi cảm thấy dễ chịu đến lạ. Tôi cảm nhận được sự thay đổi trong cách Rui đối xử với mình, không còn là những lời trêu chọc thường ngày, mà thay vào đó là sự dịu dàng và ân cần. Có lẽ, đây là một khoảnh khắc bình yên hiếm hoi trước khi những sóng gió mới lại ập đến với chúng tôi.
“À mà cô lấy đâu tiền mua đồ ăn vậy?” Tôi nhai đồ ăn, mắt vẫn không rời khỏi đĩa thức ăn, tò mò hỏi: "À mà cô lấy đâu ra tiền mua đồ ăn vậy?".
Rui khựng lại, mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống. "Ơ... à... thì... tôi lấy từ túi của anh!".